Chùm thơ đặc sắc của Nguyễn Bảo Sinh
Nhà thơ Nguyễn Bảo Sinh Thơ của Nguyễn Bảo Sinh Đò ngang Cùng chung một chuyến đò ngang Kẻ thì sang bến người đang trở về Lái đò...
http://www.maivanlang.com/2015/08/chum-tho-ac-sac-cua-nguyen-bao-sinh.html
Nhà thơ Nguyễn Bảo Sinh |
Đò ngang
Cùng chung một chuyến đò ngang
Kẻ thì sang bến người đang trở về
Lái đò lái mãi thành mê
Sang về chẳng biết mình về hay sang
Sen
Khi mê bùn chỉ là bùn
Ngộ ra mới biết trong bùn có sen
Khi mê tiền chỉ là tiền
Ngộ ra mới biết trong tiền có tâm
Cho ta
Cho ta về chỗ gió mưa
Cho ta về chỗ có trưa có chiều
Về nơi có ghét có yêu
nắng mưa yêu ghét sớm chiều như ta
Xử thế
Xử thế phải như con cu
Khi mềm khi cứng bù trừ lẫn nhau
Tìm
Kính đeo ngay trước mắt mình
nhiều khi vẫn cứ đi tìm loay hoay
Cửa đời chìa khóa cầm tay
Mà sao vẫn cứ loay hoay đi tìm
Thiền
Tự nhiên chờ cái đến
Thanh thản tiễn cái đi
Yêu những điều không muốn
Tâm nhàn như mây trôi
Nhân duyên
Nhân duyên đến nhân duyên đi
Chúng mình ngoài cuộc hẹn gì với nhau
Lá trầu chẳng đợi quả cau
tự nhiên tan hợp thành màu nhân duyên
Đừng trách đời làm khổ ta
Ta làm khổ họ gấp ba bốn lần
Nên khi nhắm mắt lìa trần
Chỉ xin được nói một lần: Sorry
Chết
Du lịch trăm năm vòng đời là đủ
Ai cho tiền rủ nữa cũng không đi
Chết là cách đổi tua du lịch
Không cần tiền đúng lúc là đi
Khi biết
Khi biết mỗi sai lầm là bệnh tất
Chắc lòng người lượng cả bao dung
Khi biết có thể ta gặp nhau lần cuối
Thế giới này chắc chỉ có yêu thương
Phiêu diêu
Phiêu diêu thoát tục càng thêm tục
Tâm thanh càng tục lại càng thanh
Ái tình
Ái tình nếu uống đủ liều
Loài người sẽ thoát được điều tà dâm
ai ai cũng sẽ khỏe thân
Mặc quần cũng lại khiêu dâm mọi người
Làm thơ
Làm thơ phải có vân thơ
Như vân tay ở trên tờ chứng minh
Làm tình cũngcó vân tình
Vân tình in ở chỗ mình đắm say
Những cái
Những cái nghĩ mãi mới ra
Đều là những cái người ta nghĩ rồi
Những cái nghĩ mãi trên đời
Khi ta nghĩ lại khác người nghĩ ta
Khổ
Hôm xưa lên tỉnh về làng
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi
Bây giờ quần trễ rốn lồi
Khổ tôi khổ cả bố tôi đang thiền
Trách
Cây muốn lặng gió chẳng đừng
Trách ai mang chiếc lược sừng tặng sư
Khiến lòng sư những ngẩn ngơ
Nửa mong mọc tóc nửa mơ trọc đầu
Vợ
Vợ là thánh chỉ vua ban
Có sao đúng vậy miễn bàn đúng sai
Quỷ thần chứng cả hai vai
Vợ là thiên tạo trần ai miễn bàn
Phi công
Phi công trẻ lái bà già
Ai ngờ bà cụ lại là phi công
Cửa
Vợ là cửa cái
Bạn gái là cửa sổ
Càng nhiều cửa sổ càng sang
Cửa cái anh vẫn đàng hoàng vào ra
Vợ là cửa cái nhà ta
Lại là cửa sổ thằng cha láng giềng
Vô ngôn
Khi đã ngộ đạo cho mình
Nếu không chia sẻ cũng thành vô minh
Tự học lời nói của mình
Đó là cách học trở thành vô ngôn
ăn cắp
Gặp kẻ ăn cắp thơ ta
Hóa ra người ấy lại là tri âm
Thi sĩ
Biết bao thi sĩ vô danh
Nhưng vần thơ lại trở thành ca dao
Biết bao thi sĩ ngôi sao
Suốt đời chẳng để câu nào cho ai
Hội
Tôi xin vào Hội gió mây
Phát phơ như ngon cỏ may giữa trời
Tôi xin để mặc tóc dài
Quy y tạo hóa như loài rong rêu
Rí rỏm quá
Trả lờiXóa