Chùm thơ viết về bà của Mai Văn Lạng
Bài thơ : Ký ức bà ( Kính dâng hương hồn bà nội Nguyễn Thị Xếp nhân dịp bà được truy tặng danh hiệu: Bà mẹ VN anh hùng ) Mai Văn Lạng ...
http://www.maivanlang.com/2015/08/chum-tho-viet-ve-ba-cua-mai-van-lang.html
( Kính dâng hương hồn bà nội Nguyễn Thị Xếp nhân dịp bà được truy tặng
danh hiệu: Bà mẹ VN anh hùng )
Mai Văn Lạng
“ Đó là năm đói mòn đói mỏi
Bà bế bác mày trên tay
Liêu xiêu ngã vào bờ dậu
Xác xơ quạ lượn từng bầy
Nhà chẳng còn gì để ăn
Vỏ đậu vỏ khoai thay bữa
Củ ruối bụi tre ngoài ngõ
Ai hay lại để nuôi người “
Bác cả lên đường đi trước
Bác ba, bố cháu cũng đi
Chú út vẫn còn nhỏ dại
12- 11 biết gì
Cuộc chiến ngày càng khốc
liệt
Đạn bom rung bật cả làng
Chú út khóc đòi ra trận
Bà tôi nước mắt hai hàng
Hòa bình đã qua lâu lắm
Mà sao bác, chú chưa về
Chiều chiều bà ngồi với bóng
Lầm rầm ru tỉnh ru mê
Hàng năm 27- 7
Bà ngồi lặng với rạ rơm
Nước mắt hai hàng chan chứa
Các con còn ở Trường sơn
Cũng đã mấy lần giục giã
Có thấy tin tức gì không?
Cả nhà ngậm ngùi xa xót
Thở dài . . .bà nén bão giông
Và rồi một ngày phải đến
Bà không chờ được lâu hơn
Mây ở Trường Sơn khô trắng
Bay về thay nén hương thơm
Đã lẻ 10 năm bà khuất
Bác và chú con đã “về”
Cả làng hòa chung nước mắt
Hồn bà mưa trắng lòng quê./.
Hà nội 8h00 sáng ngày
7/10/2014
Bài thơ: Gửi Ngoại nơi xa
( Dâng ngoại lần giỗ thứ 7 của Người )
Mai Văn Lạng
Bẩy, tám, chín mươi ngoại vẫn
một mình lọ mọ
Thổi niêu cơm, tro và gạo
trộn cùng
Mỗi lần nhìn con nước mắt
lưng tròng
Con đi đi, ngoại không ở với
cháu.
Nhà có đông người đâu, mẹ một
con, bà có 3 cháu
Mẹ con đã “ đi” trước bà để
lũ cháu cút côi
90 tuổi người vẫn lẻ bóng đơn
côi
Cháu “ lừa “ mãi bà mới ra Hà
nội
3 năm trời gần bà nhưng cháu
càng xót xa tủi hận
Tuổi hạc cao, bà lẫn cẫn mất
rồi
Còn đâu nhưng ngày nắng hạ
mưa Đông
Bà đọc Kiều, hát dân ca và kể
về đời mình cho cháu
Cháu lớn lên vịn câu hát làm
Người.
Nhìn cháu trưởng thành thấy
mắt bà vui
Người chắt chiu từng xu, góp
gom cho cháu
Bởi bố mẹ cháu nghèo nên vai
Người nặng gánh
80 tuổi trời vẫn đầu chợ cuối
sông.
Ra với cháu, bà còn nhớ không
Vẫn thèm thuốc lào, hương vị
của quê hương Vĩnh Bảo
Ngày này cách đây đúng 7 năm
Ngoại đi mãi mà không bao giờ
về nữa
Cháu đã mất mẹ rồi
Lại cút côi cả ngoại
Ngoài 30 tuổi đầu đã biết
nghĩ gì đâu.
7 năm qua, mưa nắng dãi dầu
Mỗi lần về quê con không dám
thăm mái nhà xưa Ngoại ạ
Vật đấy người đâu đắng đót
đến không cùng.
Hãy yên lòng, thưa ngoại,
ngoại ơi
Cháu đang sống theo nếp xưa
ngoại dậy
Dù cuộc đời bể- dâu, ngang- trái
Vẫn giữ lòng mình, không hổ
thẹn với người xưa./.
8h sáng ngày 6/12/ 2013 ( 4/11 âm lịch )
Bài thơ:
Bên nghĩa địa làng
Mai Văn Lạng
Nghĩa địa chập chờn hương
khói
Bóng người xưa nơi chân mây
Chiều ủ ấm niềm thương nhớ
Bà, mẹ tôi vóc hạc hao gầy./.
Kính dâng hương hồn bà Nội
Tình yêu và nỗi đau hóa tôi
thành kiếp người
Buộc tôi oe oe khóc
Vườn hoang xưa lặng tìm khó
nhọc
Chờ mảnh trăng rưng rưng rụng
xuống trái tim mình.
Tôi đi qua cái tuổi trưởng
thành
Trong háo hức đợi chờ khát khao
hy vọng
( dù chỉ mong manh như một
sợi dây tình )
Mẹ! Mẹ ơi! Sao con luôn phải
dối lòng mình
Phải nói những lời mà con
không bao giờ muốn nói
Anh trai quê tìm lại thời
nông nổi
Cũng xây xát nỗi niềm, cũng
da diết một vầng trăng.
Mẹ! Mẹ ơi! Đêm đen đặc Cà
Phê, đêm gối đầu lên trăng mà thức
Nghe trái tim muốn bật tung
khỏi lồng ngực
Con khát khao có mẹ bên mình
Và lặng con đi . . . lặng lẽ
cuộc hành trình
Một chút tuổi thơ, một trò
chơi người lớn
Bỗng ùa về chặn bước chân con.
Đêm cuối Đông sao nhớ đến bồn
chồn
Những chuyện ngày xửa, ngày
xưa bà thường hay kể
Cô Tấm hiền lành, sao ác thế
bà ơi?
Bà ơi! Sao tiếng ru của bà mỏng mảnh quá đi thôi
Hay bà đã ru quá nhiều cho
trên 60 năm làm mẹ và 40 năm làm bà?
Bà ơi! Sao bỗng chốc bà trở
nên nhạt nhòa
Trộn vào niềm đau khắc khoải
Đêm cuối Đông trái tim con
thắt lại
Nửa nhớ bà, nửa thương mẹ. Bà
ơi!
Ha nội ngày 29- 12- 1997 ( 100 ngày bà Nội )
Những vần thơ cảm động.Nhưng tg cần xem lại: ruối không có củ, và củ ruối không ăn được/ Chắc nhầm chuối chăng?
Trả lờiXóa