[Hát văn] Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa - Thơ Nguyễn Duy- NSND Xuân Hoạch

Hay đến từng câu từng chữ. da diết lắm, ân tình lắm. Nguyên Duy kể: mẹ ông mất sớm chỉ còn bà ngoại lặn lội nuôi dạy ông, người mẹ trong bài...

Hay đến từng câu từng chữ. da diết lắm, ân tình lắm. Nguyên Duy kể: mẹ ông mất sớm chỉ còn bà ngoại lặn lội nuôi dạy ông, người mẹ trong bài chính là hình ảnh bà ngoại ông ( rất giống mình ), vốn liếng thơ ca dân gian ông có là nhờ bà ngoại ). Ông đã đọc bài thơ này cả trăm lần, lần nào cũng khóc, và mình cũng nghe cả trăm lần không lần nào không rơi nước mắt NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA (Nguyễn Duy) Bần thần hương huệ thơm đêm khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn chân nhang lấm láp tro tàn xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào Mẹ ta không có yếm đào nón mê thay nón quai thao đội đầu rối ren tay bí tay bầu váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa Cái cò ... sung chát đào chua ... câu ca mẹ hát gió đưa về trời ta đi trọn kiếp con người cũng không đi hết mấy lời mẹ ru Bao giờ cho tới mùa thu trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm bao giờ cho tới tháng năm mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao Ngân hà chảy ngược lên cao quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm... bờ ao đom đóm chập chờn trong leo lẻo những vui buồn xa xôi Mẹ ru cái lẽ ở đời sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn bà ru mẹ ... mẹ ru con liệu mai sau các con còn nhớ chăng Nhìn về quê mẹ xa xăm lòng ta -- chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương Saigon, Mùa thu 1986

Bài Liên Quan

Hát Văn 320979686034658926

Đăng nhận xét

emo-but-icon

Chuyển ngôn ngữ

Subscriber Youtube

Tin Fanpage

Bài đăng và Bình luận

Nóng

Bài Mới

Bình Luận

Visitors

Flag Counter
item