Văn ơi! Còn nhớ
Văn ơi! Còn nhớ Còn nhớ năm 1992, khi Lạng ra tạp chí sân khấu gửi bài viết đầu tiên, nhà Văn còn ở gầm cầu thang của Tạp chí, 2 đứa c...
http://www.maivanlang.com/2016/03/van-oi-con-nho.html
Còn nhớ năm 1992, khi Lạng ra tạp
chí sân khấu gửi bài viết đầu tiên, nhà Văn còn ở gầm cầu thang của Tạp chí, 2
đứa chào nhau. Văn trắng trẻo, kính cận ốp dầy, nói chuyện nhìn sâu vào mắt, thẳng
và thật
Năm 1993, lúc ấy Lạng đã hết sức ngạc
nhiên, một học sinh giỏi văn toàn tỉnh, một người am tường sâu sắc như Văn
nhưng không thi vào bất kỳ trường đại học nào lại thi vào lớp biên kịch kịch
hát dân tộc ( Hệ chuyên tu )
Những ngày tháng văn học ở trường
là những ngày chúng mình gắn bó nhất. Văn là học sinh trẻ nhất của khóa chuyên
tu ấy, còn Lạng thì học biên kịch sân khấu ( kịch nói ) nhưng yêu chuyên ngành
kịch hát nên cứ mon men đến với các bác các chú, các anh các chị lớp của Văn.
Cùng trẻ tuổi, cùng đam mê. Hai đứa mình thân nhau từ ấy.
Văn ơi còn nhớ!
Một củ sắn sẻ đôi, một bát cơm muối,
mấy củ lạc rang . . . Có những lần mình ngồi tranh luận về một cấn đề sân khấu suốt
đêm bạn nhỉ? Lúc ấy tưởng chừng giận
nhau , nhưng hóa ra Văn là người hết sức nhu mì, chẳng bao giờ biết giận, biết thù,
biết ghét ai.
Văn ơi! Còn nhớ!
Một trong những tiết mục hát chèo
đầu tiên của Lạng là bài “ Nhớ lời ru của bà “, Văn cầm bút sửa cho mình từng vần.
Chính Văn và người chú đáng kính của hai ta: nhà thơ Lương Tử Đức, là người bắt
tay chỉ ngón cho Lạng viết chèo. Làm sao quên được ngày tháng ấy.
Sau ngày ra trường. Lạng lang
thang đi thuê ở, bỗng một hôm quay lại trường biết rằng Văn đang ở cùng hàng chục
em trẻ trung, non nớt của một số lớp chèo dưới một mái nhà thuê. Văn rủ Lạng về
ở cùng. Chúng ta đã có một năm trời dưới một mái nhà ấm lạnh. Có lúc khó khăn
bán cả cái ti vi cũ, bán cả yên gạo mẹ cho . . . để trả tiền thuê nhà. Mọi người
đều biết Văn có gia đình, có bố là Tiến sĩ Nhà viết chèo Trần Đình Ngôn, Nhà
văn không giàu nhưng cũng không đến mức nào. Văn ra ở với các em là để chia sẻ
bớt nỗi khó khăn của các em trẻ. Hôm nay hầu hết trong số họ dã ra trường, công
ăn việc làm đầy đủ. Họ không bao giờ quên chúng mình Văn nhỉ?
Văn ơi! Còn nhớ . . .
Sàu này khi vợ con, công việc như
nước cuốn, hai đứa ít có dịp gặp nhau hoặc “ gặp nhau lần nào cũng vội ‘, nhưng
Văn vẫn theo dõi từng bước đi của Lạng, góp ý từng việc nhỏ đến việc lớn.
Mấy năm qua, nhờ có Fb, mình gần
nhau hơn. Bạn luôn nhắc nhở, hỏi han, quan tâm, sửa cho tôi từng lỗi chính tả của
STT, nhắc tôi cẩn trọng trong những vấn đề nhậy cảm, comment mình oan cho tôi
trong những cuộc tranh cãi nảy lửa.
Văn ơi!
Từ tết đến giờ đến thăm thầy mà
chưa gặp bạn.
Hôm nay nghe bạn ra đi mãi mình SỐC
và CHOÁNG quá!
Đến nhà nhìn thầy thầy cô, nhìn
Huyền lăn lóc mình mình không biết làm thế nào.
Tạo hóa khéo trêu cợt khách vô
duyên.
Chia tay bạn nhé.
Còn lưu mãi trong Lạng hình ảnh của
Văn yêu quý!
Đêm buồn
10/4/2015