Thế sự thăng trầm- Chùm thơ mới của Mai Văn Lạng

Bài thơ : Con đường Mai Văn Lạng Con đường mang những yêu thương Xanh xanh nỗi nhớ là đường mờ xa Lạc mình ngã bẩy ngã ba Loanh ...

Bài thơ: Con đường
Mai Văn Lạng
Con đường mang những yêu thương
Xanh xanh nỗi nhớ là đường mờ xa
Lạc mình ngã bẩy ngã ba
Loanh quanh chạm phải bóng ta cuối chiều
Quen trong bây bấy sự nghèo
Ta mua giông bão mà gieo cơn buồn
Này em trong cái mất- còn
ta đi tìm những lối mòn dấu xưa
Lối này cò đón cơn mưa
Lối này cha me sớm trưa ra đồng
Lối này người ấy sang sông
Lối này ru những mùa Đông dại khờ
Lối này . . .  xanh lại bến bờ
Lặng ru cho những ước mơ một thời
Rưng rưng nâng giọt mắt người
Con đường xanh để một đời lạc nhau./.
Hà Nội 22h20 ngày 27/3/2017



Bài thơ: Đôi lời nhắn với người dưng
Mai Văn Lạng
Mấy lời nhắn với người dưng
Rộng dài nỗi nhớ lừng khừng lời thưa
Chênh chao lục bát gieo mùa
Mà nguây nguẩy cả những trưa nắng vàng
Người xưa cách trở đò giang
Còn ta gõ phím tay loang loáng tình
Nghĩ rằng bưng kín miệng bình
Hóa ra thiên hạ chỉ mình ngu ngơ
Dạt vòm cùng mấy vần thơ
Lỗi câu, thất vận, xa mờ mịt xa
Vịn vào thương nhớ để qua
Mà thao thức cứ làm quà hàng đêm
Thôi thì bán lạ mua quen
Tan trong Facebook lên men nỗi mình./.



Bài thơ: Tạ ơn quang gánh

Mai Văn Lạng

Cái cò lặn giữa bão giông
Mẹ tôi chọn lấy gánh gồng làm vui
Gieo ngọt nếm đắng nỗi đời
Đôi quang, đòn gánh theo người tháng năm
Cho con cúi lại nhọc nhằn
Miếng cơm, manh áo âm thầm mẹ lo
Lấm lem đồng đất tuổi thơ
Quê nghèo cả những giấc mơ cũng gầy
Hai bàn tay mẹ lại đầy
Góp gom khoai sắn no ngày tháng Ba
Bây giờ mẹ ở rất xa
Gặp quê quang gánh vỡ oà niềm đau
Lần hồi qua những bể dâu
Lại về bên mẹ nghe câu ru hời
Ơ kìa! Người chẳng cất lời
Con nâng quang gánh mà ngồi đếm mưa
À ơi cây cải gió đưa
Bao nhiêu thương nhớ cho vừa cạn đêm./.

Bài thơ: Vẩn vơ
Chiều nay như mọi chiều
Thả bước chân phiêu diêu
Nhảy múa trong cô quạnh
Nghe trái tim hò reo
Chợt bừng lên sắc đỏ
Cánh phượng hồng ngẩn ngơ
Đốt lòng tôi thương nhớ
Vỡ òa mùa bơ vơ
Bấy nhiêu năm lang bạt
Lãng du khắp nẻo đời
Mỗi mùa hoa phượng cháy
Lại thấy mình lẻ loi
Lại thấy ngày xưa cũ
vẩn vơ hình bóng ai
Người ấy cầm chùm phượng
Của một người bạn trai
Thôi ru lòng mình vậy
Ngậm ngùi thời chia xa
Để mỗi mùa thương nhớ
Ký ức lại vỡ òa
Sắp năm mươi rồi đấy
Học nhớ để quên thôi
Nâng niu chùm hoa mới
Mắt hây hây nắng cười./.
Chớm hè 2017

Bài thơ: Thơ vui khi vợ vắng nhà
Mai Văn Lạng
Chiều nay về nhà ngơ ngác
À. Vợ hôm nay đi chơi
Còn ba bố con gà trống
Tự quản, tự chăm nhau thôi
Tha thẩn vào ra trước cửa
Căn nhà trống hoác trống hơ
Vắng tiếng em cười rộn rã
Mọi ngày anh vẫn thờ ơ
Bố con rủ nhau đi chợ
Lúng túng như gà mắc dây
Ăn gì? Chọn hoài chẳng biết
Bữa cơm không ớt mà cay
Nhà bụi, chỗ nào cũng bụi
Mọi khi mẹ lau suốt ngày
Bố con rủ nhau là gấu
Ngủ đông trong phòng vờ say
Ra vào vẩn vơ tiếng vợ
Làm gì cũng chẳng được yên
Mọi ngày quen được chăm sóc
Giờ chỉ mong gọi tiếng em
Đêm đã sắp khuya rồi đấy
Giờ này đằng ấy ngủ chưa
Anh chỉ thiếu người trò chuyện
Còn thương, còn nhớ dư thừa./.
Hà Nội ngày 16/5/2017

Bài thơ: NGẪM
Mai Văn Lạng
Chân lý thuộc về người mẹ
Mặc con sai lầm đến đâu
Thiện hạ không ai sánh nổi
Con mình, dù đã bạc đầu
Anh em dẫu thương nhau mấy
Kiến giả nhất phận mà thôi
Hàng xóm “ đánh nhau chia gạo
Mời nhau ăn cơm, lẽ đời “
Đồng nghiệp gặp nhau chào hỏi
Tưởng như sẻ cửa san nhà
Nhưng rồi đến khi bầu bán
Mới hiểu cõi người phù hoa
Bạn bè có khi hàng vạn
Tri âm mấy kẻ trên đời
Lắm lúc rượu chè túy lúy
Tỉnh dậy, mình ta cút côi
Học trò kính thấy như khách
Thất thế, ngoảnh mặt quay đi
Đôi khi nhìn thầy ngơ ngác
Ông ấy hơn ta cái gì?
Thôi thì sự đời nó thế
Chỉ ta mới thương ta thôi
Nào! Tự tay mình nâng chén
Phù du qua một kiếp người!
Hà Nội ngày 18/5/2017

 









Bài Liên Quan

Tin Mới 8581256887668760123

Đăng nhận xét

emo-but-icon

Chuyển ngôn ngữ

Subscriber Youtube

Tin Fanpage

Bài đăng và Bình luận

Nóng

Bài Mới

Bình Luận

Visitors

Flag Counter
item