Soạn giả Mai Văn Lạng – Lãng tử của chiếu Chèo và miền Thơ
Soạn giả Mai Văn Lạng – Lãng tử của chiếu Chèo và miền Thơ Bên những hội nhập ồn ào, giữa những cuộc cách mạng, cách tân ngh...
https://www.maivanlang.com/2018/01/soan-gia-mai-van-lang-lang-tu-cua-chieu.html
Bên
những hội nhập ồn ào, giữa những cuộc cách mạng, cách tân nghệ thuật hừng hực đổ
vào dải đất hình chữ S bằng mọi hình thức... Thì trong sân đình nghiêm cẩn,
vuông chiếu chèo vẫn đỏ thắm sắc xưa, sáo trúc, nhị, hồ vẫn cứ réo rắt lời dân
gian muôn tuổi. Tiếng trống chèo hôm nay vẫn đang lay thức những buồn vui tươi
roi rói của kiếp người. Trong số những người đã bảo tồn, phát triển nghệ thuật
Chèo, rồi đưa Chèo tiếp cận và chuyển tải sâu rộng hơn những nỗi người của thời
đại 4.0 này có một gương mặt quen thuộc của làng Thơ. Đó là Soạn giả Chèo - Nhà
báo Mai Văn Lạng. Hiện anh đang canh cửa tại Phòng Văn nghệ dân gian Đài Tiếng
nói Việt Nam.
Đọc
thơ Mai Văn Lạng thấy hồn vía câu chữ ấy được nhóm lên từ ngọn lửa yêu Chèo, từ
lam lũ chân quê, từ nỗi tần tảo của người mẹ, người bà nơi bờ tre mái rạ… Thơ ấy
dung dị mà sâu lắng cái hồn Việt thuần chất. Thơ ấy, câu chữ mộc mạc mà gói cái
ý tứ sâu xa đa chiều, đa diện gợi mở nhiều chiều liên tưởng khi tiếp cận bạn đọc.
Chạm xuân Mậu Tuất này, Soạn giả Mai Văn Lạng đang đượm hồng lên cùng Chèo và
Thơ với tuổi 45 của mình. Dặm ngàn Đất Việt số 15 xin giới thiệu một chùm thơ của
anh!
(Nhà thơ
Nguyễn Thế Kiên tuyển chọn và đề dẫn)
Mưa phía xa làng
Mưa từ sâu thẳm lòng quê
Lặn vào thương nhớ bộn bề lòng ta
Mấy mươi năm đã trôi qua
Giọt mưa mắt ấy xót xa đến giờ.
Xứ người lạc bước bơ vơ
Tấm thân tầm gửi ngẩn ngơ nỗi người
Cứ thương cứ nhớ mà rơi
Cứ cay đắng ngọt đầu môi dịu mềm.
Đã dìm vào sự lãng quên
Mà mưa day dứt cả đêm hỡi mình .
Hàng cây xanh một cuộc tình
Mưa trên mắt ướt chùng chình ngõ xưa.
Này em mắt cứ đong đưa
Này em ngồi dưới chiều mưa lặng buồn .
Bao năm thương nhớ chẳng mòn
Qua thời son trẻ vẫn còn xốn xang.
Cơn giông ở phía xa làng
Mà mưa tự đến xếp hàng mắt tôi./.
Hà Nội đêm không ngủ 7/11/2017
Gửi một người hát dân ca
Mai Văn Lạng
Giữa bộn bề tết nhất
Chị tập hát dân ca
Câu người ơi người ở
Mắt nghiêng và trăng sa
Tháng năm mòn vạt áo
Vẫn dùng dằng nhớ thương
Khúc giao duyên ngày ấy
Biết ai còn tơ vương
Trôi theo tháng theo năm
Câu hát dần chắc nhịp
Lời ca càng da diết
Đợi đò hay sang sông
Bạn bè đã lấy chồng
Có con rồi có cháu
Tình tình ơi tình dậu
Nhịp bẩy hay nhịp ba
Mắt huyền thôi lúng liếng
Chị ru ánh trăng ngà
Sông quê chiều cuối bãi
Tiếng gọi đò . . . dần xa./.
NGÀY XA
Ta chơi vơi bờ GIÁC
Ngụp lặn giữa bến MÊ
Quá nửa đời rong ruổi
Chiều xưa đợi nẻo về
Ngụp lặn giữa bến MÊ
Quá nửa đời rong ruổi
Chiều xưa đợi nẻo về
Mùa tìm thương cho nhớ
Ta lạ mình trong quen
Vật vã giữa phố thị
Những tháng ngày lên men
Ta lạ mình trong quen
Vật vã giữa phố thị
Những tháng ngày lên men
Hoa vẫn nở bên thềm
Chim gù nơi cuối bãi
Chỉ có người mê mải
Quên mất mình đang trai
Chim gù nơi cuối bãi
Chỉ có người mê mải
Quên mất mình đang trai
Tình tình ơi tình dậu
Câu hát chèo thiết tha
Cứ rung vào nhịp nhớ
Vọng tháng ngày chưa xa…
Câu hát chèo thiết tha
Cứ rung vào nhịp nhớ
Vọng tháng ngày chưa xa…
Hà nội 8h sáng 7/5/2016